Thế là sao bao nhiêu hồi họp, căng thẳng, bực dọc, chán nản, chửi bới (vì các cầu thủ ko sút vô được khung thành).... thì con tim mình như vỡ ra. Đã có bàn thắng, mình nhảy cẫng lên và nhảy nhót suốt gần 10' húhúhú, hét hét hét, la la la, múa múa múa.....vui quá, vui ghê, vui quá xá là vui, hạnh phúc căng tràn, dâng trào trong lòng ngực. Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác này. Trước giải cũng như những trận đấu trong 5 năm trở lại đây mình đã bo-xì đội tuyển VN, ko thèm quan tâm nửa, thắng thua gì đối với mình cũng ko quan trọng, với mình bóng đá VN ko còn ý nghĩa gì nửa cả sau lần Văn Quyến và 1 vài cầu thủ bán độ làm VN ko thể vô địch, mình đã hi vọng biết bao nhiêu nhưng.....họ đã làm mình thất vọng, tổn thương. Thật sự là mình đã thờ ơ (pó tay) với đội tuyển rồi, chả trông mong gì hết (thắng cũng đựoc mà thua cũng chả sao) trong một thời gian dài nhưng trận thắng Thái Lan hôm Noel 24/12 đã làm mình hi vọng cho chiến thắng lần này. Mình đã trở lại với cảm giác lúc trước, chờ đợi, hi vọng...
Trước trận đấu cá độ với anh 2 (mình bắt Thái , anh 2 chấp nửa trái - thời điểm này vẫn chưa yêu VN lắm nên bắt Thái dù trong bụng ủng hộ VN, chứ lúc trước là nhất định bắt VN thôi). Chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống phục vụ mọi người, má 2 hồi họp quá nên ko dám coi luôn hihihi.
Hiệp 1 Thái Lan thắng 1-0, đến hiệp 2 vẫn giữ nguyên tỉ số cho đến phút đá bù giờ, các cầu thủ đã mệt mõi rã rời, đá hụt , chuyền bậy, chạy ko nổi... lo lắng vô cùng. Đến phút cúoi cùng của trận đấu (mình cũng đóan giỏi ghê nhe, đóan là quả phạt này sẽ làm nên chuyện, rút cục thì làm nên chiện thiệt) Vn đã có bàn thắng hihih hehehehahaha... thật sự, thật sự con tim mình đã quay trở lại với đội tuyển bóng đá VN.
Cho đến lúc này mình có thể nói là TÔI YÊU VIET NAM.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét