Lúc gần đây hay nhớ về những kỷ niệm xưa như là hồi còn nhỏ lúc học tiểu học, lúc cả nhà quây quần bên nhau, lúc học cấp 2,3 bạn bè hàng xóm láng giềng hồi còn con nít “chưa biết gì”….. để hôm nào mình chia thành chủ đề để viết coi như là “hồi ký” nho nhỏ bỏ túi. Thường thì hơi có tuổi chút người ta mới bắt đầu nghĩ về quá khứ vì có câu nói “người trẻ nghĩ về tương lai, người già nghĩ về quá khứ” mà. Mình bây giờ đã nghĩ về quá khứ nhiều thì chắc cũng “chớm già” rồi. Thôi, nhớ bao nhiêu viết bấy nhiêu cho con cháu nó đọc vậy.
Hôm nay mở hàng bằng bài cho gia đình lớn của mình (gia đình nhỏ mới đây chưa có gì để nhớ) mình cứ nhớ hòai về quãng thời gian đó, lúc mà cả nhà chưa ai có gia đình, cuộc sống thì thiếu thốn nhưng vui biết bao nhiêu, cuộc sống tuy vất vả nhưng lúc nào cũng có tiếng cười. Bây giờ nghĩ lại mới thấy ngày xưa nhà mình nghèo nhưng cảm giác lúc đó ko biết buồn, ko thấy thiếu thốn hay thua thiệt. Có thể là lúc đó mình còn nhỏ quá nhưng mình hạnh phúc bíet bao khi nhớ về những ngày ấy. Mình đã có 1 tuổi thơ thật êm đềm, vui vẻ và hạnh phúc biết bao.
Nhà mình có 7 anh chị em, 6 vịt trời và 1 hòang tử hihi coi như là gươm lạc giữa rừng hoa. Khỏi phải nói cũng biết là anh 3 được ba mẹ cưng đến cở nào và được ưu tiên hết mực trong đám bông bụp này. Mình cũng là 1 bông bụp nhưng là bông bụp nhí nhất nên cũng “sướng” ko thua kém gì anh 3. Hồi xưa mình trắng trẻo dễ thương nhí nhãnh hồn nhiên vô tư lắm lắm, cộng với mình cũng đáng yêu nên cả nhà ai cũng cưng chiều, chị nào mà “động” đến mình là bị la ngay hihihi. Không hiểu sao lớn lên cái miệng tốp lại chứ hồi nhỏ chí cha chí chách suốt ngày.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét