Phần 31
Nhà vua Sang Năm đón nhận tin đó bằng một cái khoát tay:
- Anh không tin! Bọn chuột vẫn còn đầy ra đấy!
Trước thái độ của chồng, hoàng hậu Năm Ngoái chỉ biết ngân lên một tiếng "ơ ơ ơ...ơ...ơ..." và nhìn nhà vua bằng đôi mắt rất tròn.
- Ơ gì mà ơ! - Nhà vua nhún vai, hàng ria mép rung rung, trông ông rất giống một con chuột già khó tính - Anh nói có gì không đúng sao?
- Em không rõ lắm! - Hoàng hậu đột nhiên dè dặt - Nhưng sự thực là vài ngày nay em không thấy dấu vết quậy phá của lũ chuột. So với năm ngoái...
- Một lũ chuột không quậy phá thì vẫn là một lũ chuột.
Nhà vua cắt lời vợ bằng một câu nói có vẻ được trích từ một giáo trình triết học, và dĩ nhiên là hoàng hậu rất muốn ngân lên một tiếng "ơ" nữa nhưng bà kềm lại được.
- Ba nói vậy là sao? - Công chúa Dây Leo cảm thấy mình cần phải lên tiếng. Trông cái cách cô nhìn chằm chằm vào mặt nhà vua có cảm tưởng cô đang chờ đợi một câu giải thích ít tồi tệ nhất - nghĩa là ít dính dáng đến số phận của mèo Gấu nhất.
Nhà vua gõ những ngón tay lên mặt bàn, cử chỉ ông chỉ làm khi muốn người nghe chú ý:
- Ba muốn nói là lũ chuột trong nhà ta vẫn còn y xì ra đó chứ chẳng biến đi đâu hết!
- Nhưng...
Công chúa như muốn nhỏm người lên khỏi chỗ ngồi, nhưng nhà vua chỉ để cô nói đúng một từ.
Ông đáp ngay, không cần nghe hết câu:
- Nếu lũ chuột không cắn xé có thể vì chúng đang có vấn đề về răng. Chúng không cắn xé được nhưng chúng kêu được. Con tưởng ba có thể yên giấc mỗi đêm giữa dàn đồng ca của lũ chuột hay sao?
Nhà vua thở phì phì:
- Căn cứ vào những tiếng rúc rích hằng đêm, ba có cảm giác lũ chuột trong nhà ta vẫn chẳng thiếu vắng con nào!
Rồi ông kết luận bằng một nhận xét chắc chắn làm công chúa rất buồn phiền:
- Con mèo của nhà ta đúng là một con mèo vô tích sự!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét